mỗi tình chủ tịch chịch thư ký đuợc lên đỉnh, Trừng khịt mũi, sau đó ngoan ngoãn nằm xuống giường bệnh. Khi lòng bàn tay của anh rể ấn vào eo cô xuyên qua lớp quần áo, một cảm giác tê dại lập tức trào lên từ eo lưng cô, Trần Trừng sợ hãi đến mức nhanh chóng cắn chặt môi dưới để ngăn tiếng rên rỉ phát ra từ miệng mình. Trần Trừng nghĩ rằng xoa bóp có lẽ sẽ tốt hơn châm cứu, mỗi ngày chủ tịch với cô y tá xinh đẹp bởi vì châm cứu cô cần phải cởi quần, nhưng xoa bóp thì không, anh rể có thể xoa bóp cho cô qua lớp quần áo. Tuy nhiên, cô rất nhanh liền phát hiện ra rằng suy nghĩ của